Là vài câu chuyện mình đã đọc được, muốn lưu ở đây có được không?
—–
Những giây phút bạn nhận ra Gia đình là tất cả!
- Khi nhìn thấy đề tài này, trong đầu tôi lập tức hiện lên chữ mẹ, nhưng cả buổi lại không tìm được câu chuyện cụ thể nào để kể, bởi vì những việc mẹ làm cho tôi, đôi khi chỉ là những việc bé nhỏ giản đơn, nhưng đều đong đầy yêu thương cả.
- Hồi cấp 3 có một lần đi học về, mẹ tôi làm món súp nấm cho tôi ăn, tôi buột miệng khen rằng rất ngon. Thế là từ đó đến mãi sau này, khi tôi đi học đại học ở xa, mỗi lần về thăm nhà, dù không nói thì trên bàn luôn có sẵn món súp ấy. Tình yêu của bố mẹ dành cho bạn chính là giản đơn như thế, bạn thích cái gì, bố mẹ sẽ cho bạn cái đó.
- Hồi cấp 2 tôi đang ở trong thời kì nổi loạn, thường hay cãi nhau với bố. Có một lần tôi vào phòng làm việc của bố dùng ké máy tính để tìm kiếm vài thứ, phát hiện lịch sử tìm kiếm trên máy có dòng làm sao để bố và con gái chung sống hòa bình
- Khi ấy tôi mới vào đại học không bao lâu, trường lại cách nhà rất xa, tôi luôn cảm thấy hoang mang và lạc lõng, tối nào cũng khóc. Khi đó không có ai ở bên cạnh, cũng không ai hiểu được cảm nhận của tôi. Lúc ấy khi gọi điện thoại về nhà, cả tôi và mẹ đều cùng khóc. Điều bất ngờ là hai ngày sau, mẹ xuất hiện ngay dưới kí túc xá của tôi. Không mua vé máy bay, một mình mẹ mua vé xe lửa, đi hết hai ngày, vượt qua 2000 km, chỉ vì muốn đến thăm tôi mà thôi.
- Cấp 3 tôi yêu sớm và gặp phải bạn trai bắt cá hai tay. Khi biết được vốn dĩ bố tôi rất tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy đứa khóc lóc thảm thiết là tôi, bố bèn âm thầm nói một câu: Đừng khóc nữa mà, cô nương, thằng oắt con ấy làm sao đẹp trai bằng bố của con chứ!
- Bảy ngày trước hôm tôi thi vào cấp 3, mẹ bệnh nặng phải nhập viện. Sau khi tôi thi xong không bao lâu, vào sáng ngày 25/6, kết quả thi vừa có là bố liền viết kết quả vào giấy, nhờ y tá đưa cho mẹ tôi lúc ấy đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt xem. Hơn 10 phút sau đó, mẹ tôi qua đời. Bác sĩ nói rằng, mẹ vì muốn được nhìn thấy thành tích thi của tôi mà đã cố gắng chống chọi đến lúc ấy. Mỗi lần nhớ đến điều này, tôi đều đau lòng rơi nước mắt đến mất ngủ. Mẹ ơi con yêu mẹ lắm, ở một thế giới khác, mẹ sống vui vẻ chứ?
- Đêm mà bà ngoại tôi mất, mẹ tôi lặng lẽ lau người và thay áo cho bà, rồi quỳ bên chỗ của bà suốt một đêm. Ngày hôm sau mẹ vẫn tiếp đón khách viếng như bình thường. Ngày tang lễ kết thúc, mẹ ngồi trên ghế trầm ngâm rất lâu. Tôi không an tâm bèn ngồi cạnh mẹ, cũng không nói gì. Cứ im lặng như thế một hồi lâu, mẹ mới nói với tôi rằng: Con gái à, con có biết không, mẹ đã không còn mẹ nữa rồi!. Đó cũng là lúc tôi nhìn thấy những giọt nước mắt mà mẹ cố kiềm nén thời gian qua chảy xuống.
- Hồi cấp 2 tôi học nội trú trong trường, mỗi lần về nhà bà nội đều âm thầm nhét tiền vào túi quần của tôi. Lần nào về đến trường rồi tôi mới phát hiện ra. Giờ đây tôi đã tốt nghiệp đại học, có công việc riêng rồi, thế nhưng mỗi lần về nhà bà nội vẫn còn thói quen nhét tiền vào túi quần của tôi, bảo là đi làm vất vả như thế thì nhớ mua món mình thích ăn nhiều một chút, đừng để quá ốm như vậy, có thời gian thì dắt bạn gái về nhà cho bà xem mặt. Thật ra cho dù có lớn đến đâu thì trong mắt ông bà, chúng ta mãi mãi vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Bà ơi, con yêu bà lắm!
- Có một lần, tôi tình cờ được anh trai nói với mẹ rằng: Em gái thích đeo theo con như vậy, con muốn đợi đến lúc em lấy chồng rồi mới kết hôn. Như vậy em nó không phải chịu cảnh khó chịu hay ghen tị với chị dâu, con cũng có thể chứng kiến khoảng khắc đẹp nhất của em mình. Nghe xong liền thấy cảm động rơi nước mắt.
- Hồi tiểu học, có một bạn nữ lớp tôi trộm đồ bị bắt gặp, liền khóc rất dữ dội, cô thì phê bình bạn ấy trong khi các bạn khác thì vây lấy háo hức xem. Ngay hôm đó cô cũng gọi cho mẹ bạn ấy đến. Điều bất ngờ là, mẹ bạn ấy không những không trách mắng một lời nào, mà còn ôm bạn ấy vào lòng dỗ dành: Mẹ ở đây, không sao rồi, đừng khóc nữa nào…. Cảnh tượng khi ấy tôi vẫn nhớ như in, và thấy cảm phục người mẹ ấy vô cùng!
- Có lần tình cờ tìm thấy quyển nhật kí mà mẹ viết cho tôi lúc nhỏ. Cuốn sổ đã ố vàng rồi. Tôi nhớ có đoạn thế này: Hôm nay con đi nhà trẻ, con rất là ngoan, các bạn khác đều quấy khóc, còn con không hề, lại còn nói vì sao các bạn kia khóc, bố mẹ cũng đâu phải là không đến đón nữa. Hôm ấy cũng là ngày mà tôi vừa cãi nhau với mẹ xong. Lúc đó cảm giác bản thân mình thực sự rất tệ.
- Khu vực dự báo thời tiết trên điện thoại của ba tôi không phải ở nhà, mà chính là thành phố mà tôi đang đi học. Còn mẹ khi nhìn thấy ảnh tôi chụp với bạn bè đều hỏi tôi sao lại mặc mỏng manh như vậy, không lạnh hay sao. Tuy rằng gia đình tôi không giàu có nhưng tôi lại may mắn có được những người thân tốt nhất thế gian này!
- Hỏi em trai tiêu chuẩn anh rể tương lai của nó như thế nào, nó nói: Chỉ cần đối tốt với chị là được.
- Đó là khi trước hôm kết hôn một ngày, anh trai ôm tôi và dỗ dành rằng, cho dù ngày mai anh trở thành chú rể của người khác, anh vẫn sẽ yêu thương tôi như thế, còn trêu tôi còn quan trọng hơn cả bạn gái anh ấy luôn.
- Đêm trước ngày bố đi, phía bệnh viện bảo chúng tôi rằng bố sẽ không thể qua nổi đêm đó. Chú lập tức chở tôi đến bệnh viện, trên đường đi chúng tôi toàn gặp đèn xanh. Đến bệnh viện, bố hỏi tôi rằng có phải mai tôi thi lên lớp không. Tôi nói phải. Khi ấy mọi người xung quanh đều rơi nước mắt, chỉ có tôi và bố là không. Hôm ấy trên đường về nhà, tất cả đoạn đường chúng tôi đều gặp đèn đỏ. Đêm hôm ấy, bố tôi cũng không ra đi. Ông biết, nếu đêm đó ông trút hơi thở cuối cùng, ngày hôm sau tôi sẽ không thể thi được. Dù cuối cùng, bố vẫn phải rời di, nhưng bác sĩ nói, đây là kì tích. Còn với tôi, đây chính là yêu thương cuối cùng mà bố có thể dành cho tôi.